Sau 37 năm rời xa ánh đèn sân khấu ca nhạc, nghệ sĩ – diễn viên điện ảnh Huỳnh Kiến An quay lại cầm mic ở tuổi U70 bằng live show mang tên “Đời đá vàng” vừa diễn ra tại TPHCM.
Trong đêm nhạc, Huỳnh Kiến An đã trình bày 12 ca khúc của nhiều nhạc sĩ, như: Khi bong bóng bay (nhạc sĩ Thế Hiển), Tình khúc mùa xuân (Ngô Thụy Miên), Rồi có 1 ngày (Trần Bình), Cho lần cuối (Lê Uyên Phương), Chuyện tình, Vết thù trên lưng ngựa hoang (Ngọc Chánh và Phạm Duy), Đời đá vàng (Vũ Thành An), Mưa hồng (Trịnh Công Sơn), Dòng đời, Và con tim đã vui trở lại (Đức Huy), cùng 2 ca khúc nhạc ngoại: Ánh trăng nói hộ lòng tôi, Tình nhạt phai.
Bên cạnh đó là phần biểu diễn của 2 ca sĩ khách mời: Thùy Anh và Ngọc Minh cùng band nhạc: Piano Trần Bình, violin Quốc Nhạc, Guitar Hoàng Như Định, Cajon Minh Phi.

Nghệ sĩ Huỳnh Kiến An trong đêm nhạc "Đời đá vàng", live show đầu tiên trong sự nghiệp của anh ở tuổi U70.
“Tất cả những gì tôi có ngày hôm nay là nhờ sự yêu thương của khán giả”
Tổ chức live show đầu tiên ở tuổi U70, Huỳnh Kiến An không giấu được xúc động. Anh vừa đảm nhận vai trò ca sĩ, vừa là người dẫn truyện kể về chính cuộc đời mình, từng dấu ấn, từng giai đoạn mang tính cột mốc, trước khi trình bày từng nhạc phẩm.
Anh tâm sự ngay trước khi vào chương trình: “Trước đây, tôi cũng từng là một ca sĩ (đoàn Ca múa nhạc Bông Sen), rồi sau đó, một cơ duyên hay nói đúng hơn là định mệnh đã xui khiến tôi đi vào con đường điện ảnh.
Cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn cảm thấy mình may mắn khi trở thành diễn viên điện ảnh và càng may mắn hơn khi tôi có thể sống bằng nghề diễn viên, nuôi gia đình mình hơn 30 năm qua bằng nghề diễn.
Vì vậy, tôi luôn tâm niệm rằng, tất cả những gì tôi có ngày hôm nay là nhờ sự yêu thương của khán giả. Đó là lời chân tình chứ không phải những lời đãi bôi, xã giao.
Nếu không có sự phản hồi tích cực của quý vị cho những vai diễn của tôi trên màn ảnh suốt ngần ấy năm thì có các hãng phim và đạo diễn không dám mời tôi hết phim này đến phim kia.

Huỳnh Kiến An hát cùng 2 ca sĩ khách mời.
Do đó, tôi luôn tâm niệm, khán giả là ân nhân của mình. Do đặc thù của những diễn viên điện ảnh là diễn trước máy quay phim, khác với những đồng nghiệp ở sân khấu, diễn trước khán giả, nhìn thấy ánh mắt nụ cười, nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả, sau đêm diễn có thể trực tiếp cảm ơn khán giả còn anh em diễn viên điện ảnh thì không có cơ hội đó.
Tôi đã tâm sự với nhiều đồng nghiệp, tất cả đều trăn trở giống tôi nhưng không biết tìm khán giả ở đâu để cảm ơn. Tôi thật may mắn khi có những người bạn tổ chức cho tôi đêm nhạc này. Tôi vui mừng đứng trước khán giả, đồng nghiệp để nói với quý vị rằng, tôi mang ơn quý vị và cảm ơn quý vị”.
“Rồi có một ngày tôi sẽ quay lại…”
Cũng theo lời kể của nghệ sĩ Huỳnh Kiến An thì lý do anh từ bỏ nghề cầm míc là vì cơm áo gạo tiền.
Anh tâm sự: “Năm 1982, tôi thành ca sĩ. Năm 1984, tôi cùng đoàn Ca múa nhạc nhẹ Sài Gòn đi biểu diễn ở Nha Trang. Tại đó, tôi gặp bạn gái của mình. Năm 1986, tôi rủ bạn gái về ở chung, tới giờ gần 40 năm. Câu chuyện của tôi và bạn gái giản dị, bình lặng, cho dù giận hờn thì cũng nhẹ nhàng.
Năm 1988, tôi có đứa con đầu lòng, cũng là năm tôi phải rời xa nghề ca sĩ của mình. Năm đó, đoàn có chuyến đi lưu diễn nước ngoài 6 tháng.

NSND Đào Bá Sơn - diễn viên Quốc Tân và Thi Thảo đến chúc mừng Huỳnh Kiến An.
Trong suốt mấy năm trời, tôi chỉ biết hát trong đoàn nhà nước, nên khi đoàn đi mà tôi không được đi thì cũng chẳng biết làm gì. Thật may tôi có vài người bạn công tác ở tụ điểm ca nhạc Phú Thọ quận 11 cũ. Những người bạn đó đã thu xếp cho tôi vào tụ điểm đó hát. Chỉ là ca sĩ hát lót thôi nhưng dù sao, có hát vẫn tốt hơn là thất nghiệp.
Các tụ điểm ca nhạc thường có ca sĩ nổi tiếng. Khi ca sĩ nổi tiếng tới không kịp thì ca sĩ hát lót ra hát kéo dài thời gian để chờ ca sĩ chính. Tôi là thành phần đó.
Vào mùa mưa, các tụ điểm thường không hát được vì là sân khấu ngoài trời. Nhưng trước khi mưa, các ca nhạc sĩ tới rồi mà không hát được thì tụ điểm sẽ phát cho mỗi người chút tiền xăng xe để đi về.
Đêm đó, tôi nhìn thấy trời sắp mưa rồi nhưng tôi không còn một đồng dính túi. Nếu đêm đó, tôi không hát thì sẽ không có tiền mua bột cho con trai tôi. Vì vậy, biết là trời sắp mưa nhưng tôi vẫn mặc đồ diễn, đạp xe tới tụ điểm. 5,10 phút sau thì trời mưa, tôi được lãnh số tiền xăng xe đó.
Trên đường về, tôi gặp mưa rào. Tôi khóc, khóc vì sự tủi nhục, ê chề. Và tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Nếu mình tiếp tục sống như vậy thì mình không còn là mình nữa. Đêm đó, tôi quyết định không đi hát nữa và tìm một con đường khác.

Huỳnh Kiến An xuống tận nơi bắt tay cảm ơn khán giả đã tặng hoa cho anh.
Thật may, tôi chuyển qua những công việc khác và đều thành công. Thành công tới nỗi tôi có tiền mua nhà. Trong thời gian rảnh rỗi, tôi chạy ngang các tụ điểm, thấy họ treo băng rôn hình ảnh của các ca sĩ cùng hát với tôi ngày xưa giờ vẫn hát, còn tôi đã bị đào thải.
Tôi nhìn những tấm băng rôn đó và nghĩ thầm “rồi có một ngày tôi sẽ quay lại, tôi sẽ hát với tâm thế không phải vì tiền mà vì cái gì đó ý nghĩa hơn”. Và đêm nay, tôi đã làm được điều đó”.