Đệ nhất mãnh tướng của Tam Quốc: 3 lần đấu với Lã Bố, khiến Quan Vũ phải nhường 0

Không phải Lã Bố đây mới là đệ nhất mãnh tướng của Tam Quốc.

Vào cuối triều Đông Hán, thời Tam Quốc nổi tiếng với hàng loạt anh hùng kiệt xuất. Từ Bắc chí Nam, các chư hầu đều chiêu mộ võ tướng, người thì lấy sức mạnh trấn áp, kẻ thì dựa trí mưu giành thiên hạ.

Nói đến võ nghệ cao siêu, nhiều người nghĩ ngay đến Lã Bố, người từng khiến cả thiên hạ khiếp sợ. Thế nhưng, nếu xét đúng hai chữ “mãnh tướng” nghĩa là vừa dũng cảm, vừa có sức chiến đấu bền bỉ, không sợ sinh tử thì Lã Bố lại không thật sự đạt chuẩn.

Nói đến võ nghệ cao siêu, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến Lã Bố, người từng khiến cả thiên hạ khiếp sợ. (Ảnh: Sohu)

Nói đến võ nghệ cao siêu, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến Lã Bố, người từng khiến cả thiên hạ khiếp sợ. (Ảnh: Sohu)

Dù được xem là võ công đệ nhất, nhưng Lã Bố lại thiếu đi tinh thần quyết tử. Ông thường dao động giữa các thế lực, chọn cách bảo toàn tính mạng thay vì đánh đến cùng. Một “mãnh tướng” thực thụ phải là người dám đối đầu dù biết phần thua nghiêng về mình, không khiếp sợ, không thoái lui. Trương Phi - người em kết nghĩa của Lưu Bị chính là người hội đủ những phẩm chất ấy.

Trương Phi dũng mãnh, trung nghĩa, văn võ toàn tài

Trương Phi (?-221), tự Ích Đức, quê Trác Quận (nay thuộc Bảo Định, Hà Bắc, Trung Quốc), vốn xuất thân trong gia đình khá giả, tính tình cương trực, thích chính nghĩa và võ nghệ. Ông nổi tiếng với thân hình cao lớn, giọng nói vang dội như sấm và khí thế áp đảo. Không chỉ giỏi võ, Trương Phi còn biết thư pháp và hội họa, được xem là tướng văn võ song toàn.

Sử gia Trần Thọ trong Tam Quốc chí ghi rằng: “Phi tuy thô lỗ, nhưng đại sự có mưu, trong thô có tinh”. Còn Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung miêu tả ông với hình tượng dữ dội: “Râu hùm, mắt báo, tiếng như sấm nổ, lấy đầu tướng địch giữa muôn quân nhẹ như lấy vật trong túi”.

Không chỉ giỏi võ, Trương Phi còn biết thư pháp và hội họa, được xem là tướng văn võ song toàn. (Ảnh: Sohu)

Không chỉ giỏi võ, Trương Phi còn biết thư pháp và hội họa, được xem là tướng văn võ song toàn. (Ảnh: Sohu)

Từ ngày kết nghĩa vườn đào với Lưu Bị và Quan Vũ, Trương Phi luôn vào sinh ra tử, không màng hiểm nguy. Suốt cuộc đời, ông trung thành tuyệt đối với đại nghĩa của Thục Hán, chưa từng đổi lòng dù trải qua hàng chục lần thất bại.

Ba lần giao đấu Lã Bố không thua một trận

Sức mạnh của Trương Phi thể hiện rõ nhất qua ba lần trực diện đối đầu với Lã Bố, người được mệnh danh là “đệ nhất võ tướng thiên hạ”.

Lần thứ nhất, tại trận Hổ Lao Quan, khi 18 chư hầu liên minh đánh Đổng Trác, chỉ có Trương Phi dám một mình lao ra khiêu chiến Lã Bố. Hai bên giao đấu hơn 50 hiệp không phân thắng bại, khiến người xem đều thán phục. Sau đó, Quan Vũ và Lưu Bị cùng hợp lực mới khiến Lã Bố buộc phải rút lui. Tình tiết này được hậu thế ca tụng là “Tam anh chiến Lã Bố”.

Sức mạnh của Trương Phi thể hiện rõ nhất qua ba lần trực diện đối đầu với Lã Bố, người được mệnh danh là “đệ nhất võ tướng thiên hạ”. (Ảnh: Sohu)

Sức mạnh của Trương Phi thể hiện rõ nhất qua ba lần trực diện đối đầu với Lã Bố, người được mệnh danh là “đệ nhất võ tướng thiên hạ”. (Ảnh: Sohu)

Lần thứ hai, khi Lưu Bị có ý nhượng Từ Châu cho Lã Bố để cùng chống Tào Tháo, Lã Bố vừa định nhận thì bắt gặp ánh mắt giận dữ của Trương Phi nên lập tức đổi ý, viện cớ từ chối. Về sau, khi Lã Bố đến xin kết nghĩa huynh đệ, Trương Phi lại xông ra đòi giao chiến. Trước khí thế ấy, ngay cả Lã Bố cũng phải tránh đi, không dám gây hấn.

Lần thứ ba, khi Trương Phi chiếm đoạt đàn ngựa chiến của Lã Bố, hai người một lần nữa đối mặt. Cả hai đấu hơn trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại, cho đến khi Lưu Bị đứng ra hòa giải. Từ đó, Lã Bố không bao giờ dám đối đầu trực tiếp với Trương Phi nữa.

Ba lần đối chiến, tổng cộng hơn 150 hiệp bất phân thắng bại vốn là điều mà chưa võ tướng nào khác trong Tam Quốc có thể làm được.

Hai lần khiến Quan Vũ phải nhường bước

Quan Vũ vốn nổi danh là người kiêu ngạo, trọng danh dự và ít khi chịu lép vế. Thế nhưng, trong Tam Quốc diễn nghĩa, chính ông cũng phải hai lần chấp nhận nhường Trương Phi.

Lần đầu, khi Đổng Trác được ba anh em cứu thoát khỏi loạn Khăn Vàng, Trương Phi muốn giết hắn vì thấy kẻ này gian trá. Quan Vũ và Lưu Bị cố can, nhưng cuối cùng vẫn phải theo ý Trương Phi, cắt đứt giao tình với Đổng Trác.

Trong Tam Quốc diễn nghĩa, chính Quan Vũ cũng phải hai lần chấp nhận nhường Trương Phi. (Ảnh: Sohu)

Trong Tam Quốc diễn nghĩa, chính Quan Vũ cũng phải hai lần chấp nhận nhường Trương Phi. (Ảnh: Sohu)

Lần thứ hai, diễn ra ở Cổ Thành cũng là một trong những cảnh kinh điển nhất của Tam Quốc diễn nghĩa. Sau khi Quan Vũ tạm thời quy phục Tào Tháo, Trương Phi nghi ngờ huynh trưởng phản bội nên vung xà mâu định giết. Quan Vũ buộc phải chứng minh lòng trung bằng hành động: trong ba hồi trống phải chém được đầu tướng Tào là Sái Dương. Chỉ sau một hồi trống, Quan Vũ đã hoàn thành lời hứa, khiến Trương Phi tin phục và hai người ôm nhau bật khóc.

Hai lần khiến người kiêu ngạo như Quan Vũ phải hạ giọng, đủ thấy Trương Phi không chỉ có sức mạnh mà còn có uy danh và khí phách khiến ai cũng phải kính nể.

Vì sao Trương Phi xứng đáng là “đệ nhất mãnh tướng”?

Không chỉ bởi sức mạnh vượt trội, Trương Phi còn là hiện thân của tinh thần chiến đấu bất khuất. Từ cầu Trường Bản, nơi ông một mình cản vạn quân Tào chỉ bằng tiếng thét long trời, cho đến ba lần quyết đấu Lã Bố, tất cả đều chứng minh ông là người dũng cảm bậc nhất.

Tại cầu Trường Bản, Trương Phi một mình cản vạn quân Tào chỉ bằng tiếng thét long trời. (Ảnh: Sohu)

Tại cầu Trường Bản, Trương Phi một mình cản vạn quân Tào chỉ bằng tiếng thét long trời. (Ảnh: Sohu)

Các tướng của Tào Tháo từng không e ngại khi gặp Quan Vũ hay Triệu Vân, nhưng riêng Trương Phi chỉ nghe tên đã khiến quân địch chùn bước. Ông chiến đấu không toan tính, không lùi bước và trung nghĩa đến cùng.

Chính vì thế, nếu phải chọn ra “đệ nhất mãnh tướng” là người hội tụ đủ sức mạnh, dũng khí và lòng trung thì không ai xứng đáng hơn Trương Phi, vị hổ tướng lẫy lừng của nhà Thục Hán.

Quốc Thái(Nguồn: Sohu)