Hứa Vĩ Văn là gương mặt quen thuộc của nhiều bộ phim điện ảnh doanh thu trăm tỷ đồng. Tài tử được khán giả ưu ái gọi "soái ca đẹp trai nhất màn ảnh Việt". Mới đây, nam diễn viên gây chú ý với vai bác sĩ quân y Lê trong Mưa Đỏ. Đây là tác phẩm vừa cán mốc 100 tỷ đồng sau 3 ngày phát hành (theo Box Office Vietnam), giữ kỷ lục phim đề tài chiến tranh có mức tăng doanh thu nhanh nhất lịch sử.
Nhân dịp Mưa Đỏ ra mắt khán giả, Hứa Vĩ Văn đã có những chia sẻ cùng chúng tôi quanh chuyện hậu trường làm phim.
Hứa Vĩ Văn trong vai bác quân y Lê phim Mưa Đỏ.
Bác sĩ Lê - người lính không cầm súng nhưng ở giữa ranh giới sinh tử
- Là một diễn viên tên tuổi, lý do nào anh nhận lời tham gia một vai diễn có thời lượng lên phim không quá dài trong “Mưa Đỏ”?
- Ngay từ khi đọc kịch bản, tôi đã hiểu rõ vai diễn của mình không phải trung tâm. Mưa Đỏ vốn là câu chuyện về những chàng trai đôi mươi, rực rỡ tuổi xuân, sẵn sàng dâng hiến để bảo vệ Tổ quốc. Nhiệm vụ của chúng tôi – những diễn viên lớn tuổi hơn như anh Trần Lực, chị Thúy Hà hay tôi – chỉ là điểm nền, tạo bối cảnh để thế hệ trẻ ấy tỏa sáng.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một bộ phim Nhà nước chính quy. Nếu không nhận, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội, bởi nhiều người vẫn quen nhìn tôi ở dòng phim thị trường. Thêm một lý do quan trọng khác: nhà sản xuất Nguyễn Trí Viễn là người từng gắn bó với tôi ở nhiều dự án. Với anh Viễn, bất kỳ tác phẩm nào tôi cũng sẵn sàng góp sức.
Vai bác sĩ Lê của tôi tuy ít đất diễn nhưng là một hình tượng đẹp, đại diện cho những quân y âm thầm hy sinh nơi chiến trường. Đặc biệt, Mưa Đỏ còn là dự án kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 – một món quà tinh thần cho đất nước. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để tôi nhận lời, không cần thêm lý do nào khác.
Nam diễn viên không ngại vai nhỏ, sẵn sàng hỗ trợ các gương mặt trẻ.
- Vai bác sĩ Lê trong Mưa Đỏ có điểm gì đặc biệt khiến anh dồn nhiều tâm huyết đến vậy?
- Thật ra trước đây tôi từng đóng vai bác sĩ rồi, nhưng đó chỉ là một vai bác sĩ thẩm mỹ trong phim Tiệc Trăng Máu, và có lẽ không nhiều khán giả nhớ đến. Còn với vai bác sĩ Lê trong Mưa Đỏ, tôi thấy rất thích nhân vật này. Tôi tham gia bộ phim này không phải vì cần một vai chính hay vai lớn, mà đến một thời điểm, mình thấy cần phải giúp các bạn trẻ. Trước kia tôi từng được các anh chị đi trước nâng đỡ, thì bây giờ đến lượt mình.
Quan trọng hơn, tôi nhận vai vì tôi tin rằng các bạn diễn trong phim này xứng đáng. Sau khi xem Mưa Đỏ, tôi tin khán giả cũng sẽ đồng ý rằng các gương mặt trẻ ấy rất tiềm năng. Tôi chỉ mong các nhà sản xuất, các nhà đầu tư hãy nhớ tới những chàng trai trong Tiểu đội 1 để trao cho họ thêm nhiều cơ hội.
Hứa Vĩ Văn gắn bó với đoàn phim Mưa Đỏ đủ 81 ngày ghi hình.
- Anh xuất hiện không quá nhiều trong phim, nên chắc chắn phải cân nhắc kỹ để mỗi phân đoạn đều để lại ấn tượng với khán giả. Vậy cảnh quay nào khiến anh trăn trở, dành nhiều suy nghĩ nhất để mang đến cảm xúc mạnh mẽ cho người xem?
- Mặc dù vai diễn của tôi không nhiều, nhưng thời gian bỏ ra thì vẫn y như các bạn. Các bạn quay 81 ngày thì tôi cũng gắn bó trọn 81 ngày. Vì ghi hình phụ thuộc vào bối cảnh, lúc ngoài chiến hào lúc lại ra bờ sông nên không phải mình quay 5-7 ngày là xong vai. Thêm vào đó, thời tiết ở Quảng Trị mưa nhiều đến mức số ngày nắng đếm trên đầu ngón tay. Có khi tôi ra phim trường phải ngồi chờ 3-4 ngày liền chưa tới lượt quay chỉ vì mưa lớn.
Tôi nghĩ đã là diễn viên thì không nên “cân đo đong đếm” quá nhiều. Với phim thương mại thì mình có thể tính toán được thời lượng và vai trò, nhưng với một bộ phim như Mưa Đỏ, không có gì phải đắn đo.
Thêm nữa, tôi thật sự mong muốn được tham gia nhiều hơn ở những tác phẩm cách mạng, gắn với quê hương, đất nước và lịch sử – một đề tài khan hiếm, ít nhà đầu tư nào dám mạnh dạn thực hiện. Đây là một vai diễn đặc biệt, bởi qua đó tôi muốn gửi thông điệp đến các nhà làm phim dòng phim cách mạng rằng tôi luôn sẵn sàng tham gia, chứ không chỉ giới hạn ở phim thương mại.
Thật ra có nhiều chi tiết trong kịch bản gốc đã được chỉnh sửa, cắt gọn để phù hợp bản dựng. Ví dụ, cảnh bác sĩ Lê gọi điện thoại cho đại tướng – trong kịch bản ban đầu có nêu rõ tên, nhưng vì nhiều lý do nên sau cùng chỉ giữ cách xưng hô chung. Dù câu thoại chỉ vỏn vẹn 3 dòng, nhưng tôi hiểu rằng nếu mình không nhấn nhá, khắc họa tâm trạng, khán giả sẽ không cảm nhận được bác sĩ Lê đang gọi cho ai, tình huống ra sao. Chính vì vậy, trong hơn 30 giây ngắn ngủi ấy, tôi phải dồn hết cảm xúc để khắc họa sự mệt mỏi, thậm chí có chút cáu gắt dồn nén bên trong.
Nam diễn viên thấy tiếc nuối vì có nhiều cảnh tâm đắc đã phải cắt bỏ trong quá trình dựng phim.
- Nhân vật bác sĩ Lê được miêu tả là người lính không cầm súng nhưng ở giữa ranh giới sinh tử. Anh đã tiếp cận và xây dựng nhân vật này như thế nào?
- Trong bản thảo đầu tiên, nhân vật bác sĩ Lê được xây dựng có phần nóng nảy, đôi lúc gắt gỏng với đồng đội, hỗn hào với cấp trên. Tuy nhiên, khi lên bản dựng cuối, đạo diễn đã cắt bỏ nhiều chi tiết. Chủ yếu đạo diễn muốn tập trung khắc họa sự đau thương, bất lực của bác sĩ Lê giữa chiến trường ngập tràn thương vong mà một mình không thể cứu sống hết được các đồng đội.
Khi diễn, tôi luôn được đạo diễn ghé tai nhắc rằng nhân vật này không thể kiểm soát được tình hình, cảm giác bất lực như bị điên, chỉ thẫn thờ, điên dại.
XEM VIDEO: Trailer phim Mưa Đỏ.
Những đánh đổi trong vai bác sĩ Lê
Hứa Vĩ Văn trong buổi ra mắt phim Mưa Đỏ.
- Anh tìm tư liệu nào để vào vai bác sĩ Lê một cách tốt nhất?
- Vai bác sĩ Lê không phải quá lớn nhưng tôi vẫn muốn đầu tư hết mình. Thứ nhất, ngoài việc tìm tư liệu, tôi nghĩ bác sĩ thời chiến đều phải tùy cơ ứng biến, không thể rập khuôn theo sách vở, nên tôi cũng nhập vai theo hướng ứng biến theo cách của mình. Thứ hai, tôi dành thời gian tập luyện cùng các bạn với súng ống, vũ khí khí tài ở Củ Chi, dù nhân vật của tôi không cầm súng. Tôi làm vậy để noi gương cho các bạn trẻ, vừa khích lệ tinh thần đồng đội, vừa lấy chính cảm xúc, tình cảm thật của mình đưa vào nhân vật.
- Nếu tính cả quá trình chuẩn bị và quay, anh đã dành bao nhiêu thời gian cho phim Mưa Đỏ?
- Tôi có hơn 1 tháng tập luyện cùng mọi người ở Củ Chi. Sau đó, trong suốt 5–6 tháng quay phim, tôi liên tục đi đi về về giữa Sài Gòn và phim trường, thường 2–3 tuần được gọi ra quay khoảng 1 tuần rồi lại trở về. Riêng các bạn đóng vai chính thì ở cùng đoàn suốt, còn tôi thì trải dài theo từng đợt.
Vai của tôi không nhiều nên được phép đi về, còn các bạn trẻ thì gần như ở lại đoàn suốt 5–6 tháng theo đúng kỷ luật quân đội. Có bạn đã có vợ con mà không được về thăm nhà.
Hứa Vĩ Văn ăn cơm trên phim trường cùng các thành viên tiểu đội 1 như Đỗ Nhật Hoàng (vai Cường), Phương Nam (vai Tạ)...
- Tham gia 1 dự án phim dài như vậy, anh đánh đổi những gì?
- Tham gia Mưa Đỏ, tinh thần của tôi thực sự sảng khoái. Trước đó, tôi đã ngừng đóng phim gần 2 năm vì không còn hứng thú với thị trường Việt Nam, nhất là những phim thương mại chạy theo doanh thu mà thiếu chiều sâu.
Tôi từng trải qua giai đoạn “phim trăm tỷ”. Ban đầu, cán mốc doanh thu thì vui, nhưng rồi mọi thứ lặp lại: thắng thì cả đoàn hân hoan, thua thì buồn vài hôm, sau đó lại trở về guồng quay cũ. Dần dần tôi bế tắc, không biết mình thực sự muốn gì, niềm vui khi làm nghề cũng không còn.
Mưa Đỏ cho tôi một cảm giác khác: Được sống trong môi trường nghệ thuật đúng nghĩa, được tái sinh trong tâm hồn. Giờ đây, điều quan trọng nhất với tôi là tận hưởng, không còn chạy theo những điều mình không thích nữa.
Tôi nhìn ra thế giới và thấy diễn viên có thể thử nghiệm nhiều dạng vai, không nhất thiết gắn mình với thị trường hay phòng vé. Nicole Kidman, chẳng hạn, năm nào cũng tham gia một phim của nữ đạo diễn, bất kể lớn hay nhỏ. Nhiều ngôi sao khác sẵn sàng đồng hành cùng các đạo diễn trẻ trong dự án đầu tay – đó mới là cách làm nghề đúng nghĩa. Tôi cũng mong được trải nghiệm như vậy.
Khi làm việc với dàn diễn viên trẻ của Mưa Đỏ, niềm tin ấy càng rõ ràng. Các bạn được chọn lựa khắt khe, ai cũng tài năng và đầy nhiệt huyết. Tôi thấy tiếc vì trong phim thương mại, những gương mặt như thế lại ít có cơ hội xuất hiện. Chính vì thế, tôi muốn ủng hộ và đồng hành, để họ được thể hiện và tỏa sáng.
Nỗi buồn về chuyện giảm cân: Quay xong phim, mặt mới gầy
Nam diễn viên được khán giả mệnh danh "soái ca đẹp trai nhất màn ảnh Việt".
- Khó khăn lớn nhất của anh trong phim Mưa Đỏ là gì?
- Thực ra khi vào vai bác sĩ quân y trong Mưa Đỏ, khó khăn lớn nhất của tôi là vấn đề giảm cân. Tôi đã áp dụng chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, gần như 6 tháng bỏ cơm (tinh bột) hoàn toàn, nhưng cơ địa tôi lại gầy người trước mà mặt không gầy, nên lên hình vẫn thấy to. Đạo diễn yêu cầu phải thật gầy, nhưng thời gian chuẩn bị chỉ có 3 tháng nên rất khó để đạt đúng “điểm rơi” hình thể. Đến khi phim quay xong 6 tháng, mặt tôi mới hóp lại – lúc đó thì đã muộn.
- Anh nghĩ gì nếu Mưa Đỏ trở thành phim nhà nước có doanh thu cao nhất phòng vé Việt?
- Tôi nghĩ đó sẽ là niềm tự hào chứ không chỉ đơn thuần là thành công thị trường. Phim đã ra mắt vào một thời điểm phù hợp, chất lượng cũng khác xa so với các phim nhà nước trước đây. Quan trọng hơn, nó mang đến tinh thần tự hào dân tộc, có những khoảnh khắc thật sự xúc động, và chứng minh rằng điện ảnh Việt Nam hoàn toàn có thể làm một tác phẩm tầm cỡ, đề tài sâu sắc.
- Khi đứng trên mảnh đất Quảng Trị, anh có cảm giác đặc biệt nào không?
- Trước đây tôi đi khá nhiều nơi ở Việt Nam nhưng chưa bao giờ đến Quảng Trị. Chỉ khi nhận lời tham gia Mưa đỏ tôi mới có dịp đến đây. Ban đầu, tôi nghĩ chắc khó đi lắm, vì nghe ca sĩ Thảo Trang kể từ sân bay Huế phải đi thêm mấy tiếng mới tới. Nhưng thực tế, từ Huế đi xe khoảng 2-3 tiếng là đã đến Quảng Trị rồi.
Ấn tượng lớn nhất của tôi là ở Quảng Trị có rất nhiều nghĩa trang – rất yên bình và trang nghiêm. Tôi nghĩ, sau khi Mưa Đỏ công chiếu, nếu có dịp, mọi người nên đến Quảng Trị thắp hương cho các anh hùng liệt sĩ. Nơi đây hoàn toàn có thể trở thành điểm đến tâm linh, như một lời tri ân mỗi năm. Tôi cũng ghé sông Thạch Hãn và thấy dòng sông rất đẹp, thật sự gây xúc động.
Ở tuổi trung niên, không còn áp lực mà chỉ muốn tận hưởng cuộc sống
Thời gian như bỏ quên Hứa Vĩ Văn.
- Trong Mưa Đỏ, khán giả vẫn nhớ đến anh như một tài tử “trẻ mãi không già”. Khi nghĩ đến lớp kế cận, anh có bao giờ nghĩ đến ngày mình không còn là hình ảnh mỹ nam nữa không?
- Tôi đã có sự huy hoàng ở tuổi trẻ nên không hối tiếc gì. Quan trọng là phải sống và tỏa sáng dù ở tuổi trung niên. Ở mỗi độ tuổi đều có cái đẹp riêng, giống như cha mẹ mình, khi đến vai trò làm bố mẹ thì sẽ có suy nghĩ khác. Tôi không quá bận tâm chuyện đó, vì làm diễn viên thì ở tuổi nào cũng có vai diễn phù hợp. Còn nếu như mình cứ suy nghĩ là phải tìm một cái gì đó giống nhân vật thì chẳng bao giờ tìm được đâu.
- Ở độ tuổi này, điều gì là áp lực lớn với anh?
- Thời tuổi 20 mới là lúc tôi áp lực nhất, sợ không thành công, sợ không có phim để đóng, sợ chẳng làm được gì. Còn bây giờ, ở tuổi trung niên, tôi chỉ muốn tận hưởng cuộc sống, chọn những gì mang lại niềm vui thì mới làm. Thời gian này không còn áp lực với tôi nữa. Tôi thấy mình chín chắn hơn, biết chọn lựa điều gì ý nghĩa, bởi thời gian là hữu hạn.
- Ngoài công việc, cuộc sống bây giờ của anh diễn ra như thế nào?
- Cuộc sống hiện tại tôi cũng không tham lam, vì càng tham thì càng tự tạo áp lực cho mình. Một ngày trôi qua, tôi chọn sống nhẹ nhàng, dành thời gian cho những điều tốt đẹp: cho mẹ, cho chú cún cưng, cho bạn bè thân yêu.
Kể cả với phim ảnh, tôi tham gia festival, làm giám khảo, gặp gỡ bạn bè quốc tế… tất cả đều là trải nghiệm để tận hưởng. Tôi không chạy theo thị trường như nhiều người.
- Có vẻ như anh không bị gánh nặng cơm áo gạo tiền hay chuyện lập gia đình?
- Cơm áo gạo tiền có “căng cơ” cũng không thay đổi được. Quan trọng là mình biết vừa đủ.
Tôi vốn là người theo đạo, học Phật pháp khá nhiều nên quan niệm rằng không ai biết được ngày mai sẽ thế nào. Quan trọng nhất là sống trọn vẹn trong 24 giờ hôm nay, sống sao cho hạnh phúc.
Ngày xưa, tôi cũng từng stress, từng áp lực với đủ deadline, đủ dự án. 20 năm làm phim, cả thành công lẫn thất bại cũng trải qua rồi. Ở giai đoạn này, tôi chỉ muốn làm tốt những gì mình có thể, góp phần mang điều đẹp cho nghề, cho đời.
Nam diễn viên muốn tận hưởng cuộc sống, làm những điều mình thích ở tuổi trung niên.
- Có vẻ như anh đã đạt tới đỉnh cao mà mình mong muốn?
- Điện ảnh Việt Nam còn chưa vươn lên tầm châu Á. Phải khi nào điện ảnh mình có một ngôi sao cầm giải Oscar hay một giải “phim nước ngoài hay nhất” như một số nước trong khu vực thì mới gọi là đỉnh cao. Tôi nghĩ chúng ta vẫn còn nhiều thiếu sót và vẫn cần tiếp tục cố gắng.
- Ở độ tuổi này, anh có nghĩ đến việc có con để nối tiếp truyền thống gia đình không?
- Tôi nghĩ mỗi người một lựa chọn. Nhà tôi bên Mỹ có nhiều cô, chú đến giờ vẫn độc thân. Cũng có những dì lấy chồng, sinh con rồi lại ly hôn, tự nuôi con. Tôi quan niệm hạnh phúc không nằm ở việc phải theo “một concept” cố định nào cả.
Quan trọng là mình sống hạnh phúc và có ích. Nếu không có con ruột, ta vẫn có thể trao tình thương cho trẻ mồ côi, những em bé bị bỏ rơi, thậm chí là với động vật. Tôi cũng có 2 cháu rất dễ thương, điều đó với tôi đã là đủ.
Cảm ơn anh về những chia sẻ!
